EM LÀ CÔ GIÁO MẦM NON
Tuổi đôi mươi, em phấn khởi bước vào nghề.
Anh cứ hỏi: Em làm nghề gì vậy?
Phút ngập ngừng, dịu dàng con gái
Thưa: Em là cô giáo mầm non.
Ai cũng bảo nghề giáo viên cao quý.
Nhàn hạ, thanh cao…em cũng thấy tự hào.
Hai bốn tuổi, chưa một lần làm mẹ.
Mà em có thảy cả đàn con.
Con của em vui lắm anh ơi,
Suốt ngày “dạ”, “thưa” rồi “cháu biết”.
Chưa làm mẹ mà như đã làm mẹ.
Chăm chút miếng cơm, giấc ngủ trẻ thơ.
Cháu thì đông mà cô thì chỉ một.
Cháu dại khờ, cô vẫn còn tuổi đôi mươi.
Hết dạy cháu học lại làm quan phân xử.
Hết làm quan lại tiếp sang làm mẹ.
Làm mẹ xong rồi lại chuyển về làm cô.
Nghề của em là thế đó anh ơi.
Có lỗi hẹn đôi lần đừng giận hờn, trách cứ.
Đã thương rồi! Xin thương trọn nhé anh!
EM TÔI
( Đoàn Thị Hương - MN Phước Hòa)
Em là cô giáo Mầm non
Cái nghề ai cũng bảo
Chưa chồng mà có con
Bận bịu từ đầu hôm
Đêm còn lo giáo án
Mà sao tôi vẫn thấy
Em luôn cười thật tươi
Như chú ong yêu đời
Em say sưa góp mật
Em như cây trái ngọt
Yêu đất mà nở hoa
Tình của em hòa ca
Cùng tiếng bầy em nhỏ
Em tôi là thế đó
Yêu trẻ thơ nhất đời
Trái tim hồng đỏ tươi
Chảy trăm dòng nhiệt huyết
Yêu em tôi đã biết
Đợi chờ và yêu thương!
PHÚT BÌNH YÊN
Mỗi một ngày mong một phút bình yên
Khi tôi ngắm các con thơ đã ngủ
Đôi má phính căng như bầu sữa
Mắt lim rim trong những giấc mơ vàng
Đây ngôi nhà của tôi Trường mầm non
Nơi tôi thả lòng mình cùng lũ trẻ
Mỗi một năm lại thêm một thế hệ
Cô với trò như thể một gia đình
Đây là nơi tôi gửi gắm đời mình
Để vun đắp cho mầm xanh đất nước
Điều mà tôi tuổi thanh xuân mơ ước
Cô lái đò… theo nhịp bước quê hương.